Dắt chó con bao lâu mỗi ngày? Chủ nuôi tranh cãi, chuyên gia thì chỉ nhún vai
Chó con mỗi ngày nên ra ngoài bao nhiêu phút? Câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng ngoài đời lại dễ châm ngòi cho cả cuộc tranh luận hàng xóm lẫn những bi kịch tí hon trong gia đình. Và sự thật, như thường lệ, nằm đâu đó giữa bảng biểu và thực tế thường nhật.
Chó con mỗi ngày nên ra ngoài bao nhiêu phút? Câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng ngoài đời lại dễ châm ngòi cho cả cuộc tranh luận hàng xóm lẫn những bi kịch tí hon trong gia đình. Và sự thật, như thường lệ, nằm đâu đó giữa bảng biểu và thực tế thường nhật.

Những bước đi đầu tiên và kỳ vọng lớn lao
Khi ai đó mang chó con về nhà, người ta hay mường tượng cảnh tượng lý tưởng: dắt bộ dài, ánh mắt trung thành, những bước chân lon ton trong công viên. Nhưng thực tế bắt đầu từ câu hỏi, chú lính mới bốn chân này thật sự chịu được bao nhiêu. Lời khuyên phổ biến nhất: mỗi tuần tuổi tương ứng một phút dắt đi. Nghe thì có vẻ khoa học. Nhưng thử giải thích điều đó với một chú cún có đủ năng lượng để chạy cả một trạm điện mặt trời xem.
Khoa học khuyên nhẹ nhàng, đời thực thì khác
Chuyên gia cảnh báo rằng dẫn chó con đi quá lâu hay quá nặng có thể hại khớp đang phát triển. Chó con không phải phiên bản thu nhỏ của chó trưởng thành. Nó giống một cơ thể đang lắp ghép dở, như khi bạn cố ráp “cái tủ đơn giản” mua online và cuối cùng dư ra một nắm ốc vít. Nhưng nếu để chó con ở nhà quá lâu, nó sẽ biến phòng khách thành tác phẩm nghệ thuật sắp đặt từ giày dép, dây cáp và thứ từng là một chậu cây.
Vậy đâu là lý tưởng? Ngắn nhưng thường xuyên, thiên về khám phá hơn là đi bộ đường dài. Hai, ba, bốn phút, cho ngửi xung quanh rồi về. Và lặp lại. Rồi lại lặp lại. Vâng, hệt như chăm trẻ sơ sinh, chỉ khác không có xe nôi và răng thì sắc hơn nhiều.
Đời sống đô thị: thang máy, phố xá, bãi “nhà vệ sinh” trên cỏ
Sống ở chung cư, toàn bộ chuyện này mang một sắc thái riêng. Bạn ở tầng sáu thì chỉ việc xuống dưới đã mất nhiều thời gian hơn cả khuyến nghị dắt đi. “Một phút mỗi tuần tuổi?” Chó con có thể mất ngần ấy thời gian chỉ để chờ ông hàng xóm đang xem xét kỹ từng lá thư trong hộp.
Chưa kể cả khu rừng đô thị: xe scooter, trẻ con thổi bong bóng, rác rưởi, bụi cây đầy bí ẩn. Chó con học cách sống giữa người, xe và đủ loại mùi mà nhiều người thà không biết. Trường đời này đôi khi có giá trị hơn số phút được tính bằng đồng hồ. Kích thích xã hội và tinh thần quan trọng chẳng kém vận động thể chất, chỉ là nó không dễ quy thành thời gian cụ thể.
Nông thôn: thiên đường hay cái bẫy?
Ở thái cực còn lại là những người có nhà đất với sân vườn. Họ biết chó con có thể đuổi theo bướm suốt nửa giờ rồi lặp lại y như cũ. Nhưng không phải lúc nào cũng màu hồng. Câu cửa miệng “có sân rồi, đủ chạy nhảy” nghe quen rồi. Nhưng chạy loanh quanh trên lãnh địa riêng không giống với một cuộc dạo bộ thật sự. Chó thì vận động, nhưng đâu học thêm được gì về thế giới. Còn người thì học một điều duy nhất: chạy ra sân cho cún đi vệ sinh tiện hơn là dắt đi thật sự.
Sân vườn là phần thưởng bổ sung, không phải sự thay thế. Không khéo lại nuôi thành chú chó sống tách biệt, lên phố là hoảng hốt như khách du lịch đi nhầm vào giờ cao điểm.
Vậy rốt cuộc bao nhiêu phút?
Nếu có một đáp án chung, chắc đã được dán ở cửa mỗi phòng khám thú y. Nhưng chó con không phải bảng tính, mà là tính khí. Có con chỉ cần năm phút là muốn được bế về, có con lại như muốn cướp xe đạp để leo đồi cho nhanh.
Có khi thực tế hơn là đừng đuổi theo con số, mà hãy nhìn tín hiệu từ chính nó. Thở dốc, đi chậm lại, không muốn bước tiếp… thường đáng tin hơn bất kỳ “khung thời gian lý tưởng” nào. Còn hai đến ba lần dắt ngắn mỗi ngày chỉ là nền tảng, không phải giới hạn.
Và rồi sẽ đến khoảnh khắc bất ngờ, khi chú cún năng lượng nhất cũng chợt ngồi thụp xuống, nheo mắt nhìn bạn và nói bằng cả cơ thể: “Đủ rồi. Muốn về.” Và lúc đó, mọi cuộc tranh luận đều chấm dứt. Nó tự quyết định thay chúng ta.