Bánh Sachertorte tự làm mà còn khiến cả quán cà phê Vienna phải ghen tị
Chỉ cần nướng ho một lần và bạn sẽ không bao giờ quay lại loại mua sẵn. Sachertorte là một huyền thoại, nhưng làm tại nhà lại có một năng lượng hoàn toàn khác. Thơm mùi sô cô la, bơ và chút căng thẳng xem lớp phủ có thành công hay không. Và chính điều đó mới khiến người ta thích thú.
Chỉ cần nướng ho một lần và bạn sẽ không bao giờ quay lại loại mua sẵn. Sachertorte là một huyền thoại, nhưng làm tại nhà lại có một năng lượng hoàn toàn khác. Thơm mùi sô cô la, bơ và chút căng thẳng xem lớp phủ có thành công hay không. Và chính điều đó mới khiến người ta thích thú.

Huyền thoại sô cô la vừa hấp dẫn vừa khiến người ta e dè
Sachertorte có một danh tiếng đặc biệt trong các căn bếp Việt Nam lẫn châu Âu. “Cái bánh phải thành công ngay lần đầu,” những người chưa bao giờ thử hay nói vậy. Rồi có nhóm thứ hai, những người cười cười và bảo rằng đó chỉ là cốt bánh bông lan và chút mứt mơ. Sự thật nằm đâu đó ở giữa. Đây là chiếc bánh đòi hỏi sự bình tĩnh, thời gian và một chút chấp nhận rằng gian bếp sau khi làm xong sẽ trông như vừa trải qua một vụ nổ ca cao cỡ nhỏ. Nhưng phần thưởng thì sao? Một cốt bánh đậm, ẩm, lớp phủ sô cô la bóng như vecni trên cánh đàn piano Steinway, và điểm nhấn mơ nhẹ nhàng mà thiếu nó thì mọi thứ mất đi linh hồn.
Khi cốt bánh không chỉ là cốt bánh
Sachertorte chẳng cần biết bạn có đang có hứng hay không. Nó tự quyết định điều đó. Cốt bánh không bông như những chiếc bánh kiểu Bắc Âu hiện đại, trông như mây đánh bông. Nó chắc, thành thật, hơi cổ điển. Bơ, đường, sô cô la, lòng đỏ trứng và lòng trắng đánh riêng – chỉ thế thôi. Độ nhẹ được đo bằng cá tính, không phải độ cao.
Rồi đến khoảnh khắc khó chịu nhất: chờ đợi. Cốt bánh phải nguội hẳn để phết mứt lên. Đó là lúc hầu hết các “thợ bánh tại gia” đảo mắt và tự hỏi liệu đây có phải ý hay ngay từ đầu.
Lớp mơ giữ cho câu chuyện liền mạch
Nếu có điều gì bị đánh giá thấp trong Sachertorte, thì đó là mứt mơ. Không có nó, chiếc bánh sẽ giống như một khối sô cô la ngọt tối nặng nề. Có nó, bánh có chiều sâu, có giọng điệu giúp mọi thứ cân bằng. Mứt phải thật sự chất lượng, không phải loại loãng chỉ mang mác “trái cây” trên nhãn. Lý tưởng là đặc, hơi chua, đủ để cân lại độ ngọt của sô cô la.
Khi phết mứt, bạn sẽ thấy như mình đang dán giấy dán tường trong một căn hộ nhỏ có tường lệch. Không bao giờ đều hoàn hảo và điều đó hoàn toàn bình thường. Quan trọng là nó gắn cốt bánh với lớp phủ và tạo nên điểm nhấn đối lập rất “Sachertorte”.
Lớp phủ khiến ai cũng nể sợ
Đúng, lớp phủ là nỗi ám ảnh. Nó không chỉ là sô cô la đun chảy như nhiều người nghĩ. Đó là hỗn hợp sô cô la, đường và nước, phải đạt đúng độ. Và đây là nơi bản lĩnh người làm bánh được thử thách. Loãng quá? Bóng đẹp nhưng không có cấu trúc. Đặc quá? Có thể che lỗi nhỏ nhưng chiếc bánh sẽ trông nặng nề.
Những người làm bánh lâu năm hay nói rằng lớp phủ chưa bao giờ thành công giống nhau hai lần. Có lẽ họ đúng. Có lẽ đó là điều kỳ diệu của nó. Dù sao thì khoảnh khắc bạn rưới lớp phủ lên bánh và nhìn nó chảy chậm ra mép là một dạng thiền nho nhỏ tại gia.
Vì sao người ta không bao giờ chán
Sachertorte không phải chiếc bánh bạn làm vào một chiều thứ bảy rảnh rỗi hai tiếng giữa lúc dọn nhà và xem phim. Nó là một nghi thức. Bạn làm cho ai đó. Hoặc cho chính mình, khi cần nhắc rằng thời gian có thể mang ý nghĩa khác ngoài những dòng trong lịch.
Và có lẽ vì thế mà nó vẫn được yêu thích. Nó không hoàn hảo, nhưng chân thật. Và với bánh ngọt – cũng như với chốn ở – sự chân thật thường là điều quyết định.